Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009

Hau qua cua Duong loi cai tri tan doc cua Viet Cong

Nói láo như vẹm!

Không phải chỉ riêng sự tàn bạo, sự chà đạp nhân quyền làm cho CS nổi tiếng mà chính là những sự tuyên truyền dối trá lừa bịp của CS. Qua lịch sử, cứ thẳng thắn nhìn những sự kiện đã xẩy ra dưới chế độ CS, và nghe những gì CS đã nói và đang nói, một người dân nghèo vô sản, ít học nhất cũng phải thở dài ngao ngán, đấm ngực, kêu trời không thấu…

Hãy phân tích một cách khách quan các “lời ác ậy,” “cương lĩnh đảng CS,” “chỉ thị chính phủ,” “Hiến pháp,” “nghị quyết,” “công hàm…” và rồi lại nhìn những gì CS đã làm… tất cả đều là công trình sáng tạo đến tột đỉnh của sự lừa phỉnh, đánh lận con đen, tráo trở…

Thời buổi văn minh dân chủ, ai cũng hiểu là văn bản pháp lý cao nhất của một quốc gia dân chủ là hiến pháp. CS cũng đã trơ trẽn mượn y chang cái vỏ cao cả, cái nguyên tắc cơ bản nhất của chế độ dân chủ cộng hòa (CS đã có lần tự gọi mình tên nước Việt Nam là “Việt Nam Dân Chủ Công Hòa!”) là “vì dân, do dân và của dân” căn cứ trên “dân sinh, dân chủ và dân quyền” để viết ra hiến pháp CS Việt Nam – rồi dùng nó để làm bình phong “hấp diêm” dân tộc, từ thế hệ cha mẹ đến con cái đến cháu chắt, để “tiến từng bước” lên cái gọi là thiên đường “Chủ ĩa Xã hội…”

Thử đọc lại và so sánh hiến pháp của một nước dân chủ tây phương (Hoa kỳ chẳng hạn) - một quốc gia được thế giới công nhận là dân thực sự làm chủ vận mạng của họ - và Hiến pháp của CSVN. Có cái dân quyền nào có trong hiến pháp Hoa Kỳ mà không có trong hiến pháp CSVN hay không? Nhưng thực tế, vấn đề thi hành những gì quốc hội do đại diện của dân (quốc hội?) đã viết ra, đã soạn thảo ra có phải như vậy hay không? Người dân dưới chế độ CS đã mỉa mai là “nói vậy mà không phải vậy!” Đâu cần phải có bằng tiến sĩ từ đại học kinh tế Hà nội hay học viện Mác-Lê mới biết sự khác biệt “nói một đàng làm một nẻo” này! Sự lường gạt đã được tự phơi bày từ trên đỉnh cao, để mọi người dân cùng nhìn thấy mà tức muốn hộc máu mồm. Bây giờ biết phải kêu oan với ai cho tỏ…
Dân chúng duới chế độ CS phải làm cái gì CS muốn thì CS mới ban phát cho sự sống (CS mới phát tem, gạo… cho). Không phải ai cũng có cơ hội thăng tiến dưới chế độ CS. Không phải ai cũng có thể thóat ra khỏi cảnh nghèo túng, ngọai trừ một thiểu số được xem như “có quyền công dân” hơn những “công dân” khác.

Nên biết Karl Marx và Engels chỉ là tư tưởng gia (philosophers) không phải (và chưa bao giờ) là lãnh tụ chính trị; ngòai ra chính bản thân họ cũng chưa bao giờ phải sống dưới chế độ CS. Cám ơn thượng đế là CS đang từ từ đi vào lịch sử (và chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội trở lại trong lịch sử nhân lọai).

Cái nghịch lý là giới nghèo đói bần nông, còn được CS gọi là thành đồng của cách mạng, lại chính là thành phần phải chịu đựng đau khổ, bị bỏ rơi nhiều nhất dưới chế độ CS. Bây giờ “chính nghĩa” của CS đang từ từ sụp đổ; nhưng sự sụp đổ của CS cũng lại không giúp gì đến giai cấp bần cố nông đã bị CS lợi dụng. Thêm một lần nữa, dân đen lại bị bỏ rơi – “người chết hai lần” đúng như nhạc nô Trịnh Công Sơn đã mô tả họ! Chỉ có giới trí thức, giới có ăn học (trung nông, tiểu tư sản) mới biết tìm cách hưởng lợi trên sự sụp đổ của CS mà thôi.

Từ những ngày đầu tiên nguyên thủy, CS được biết đến là “Bolsheviks.” Thật ra vấn đề không phải là tên gọi mà là “ý thức hệ.” Về khía cạnh chính sách xã hội, không có sự khác biệt lớn lao nào giữa CS, Phát-xít, Quốc xã, Leninist, Stalinist hay Maoist… Chỉ khác nhau ở tên gọi. Đôi khi họ còn tự gán cho họ những cái hoa mỹ như phong trào (mặt trận) ái quốc, cách mạng, cộng sản, công sản (không có dấu nặng), chống đế quốc, chống độc tài, chống phong kiến… (phe đối nghịch gọi họ là độc quyền tòan tri, cộng sản chuyên chế…) Qua “Communist manifacto” và “Das Kapital,” Karl Marx đã tiên đóan 2 điều và thuyết phục mọi người tin tưởng là:
- Tư bản, cũng giống như các hệ thống kinh tế xã hội cũ (phong kiến, thực dân) tự tạo ra các phản lực (internal tensions) và sẽ tự tiêu diệt (self-destruction)…. lừa phỉnh

- Tư bản sau đó sẽ bị cộng sản thay thế qua một giai đọan chuyển thể (transitional period) là đấu tranh giai cấp; cuối cùng đi đến sự tòan thắng của cái gọi là “cách mạng vô sản.”…. lừa phỉnh

Cả hai tiên đóan lừa phỉnh đó đều sai bét. Thứ nhất rõ rệt là tư bản không hề bị tiêu diệt; và thứ hai, cái gọi là cách mạng vô sản mặc dù thành công tại một vài nơi cũng sống không dai; đang phải tự “đổi mới;” nếu không “đổi mới” kịp thời (nói nôm na là đi trở lại con đường kinh tế tư bản) thì sẽ bị te tua một sớm một chiều (cứ xem Liên sô và các nước CS Đông âu).

Có ai thấy CS đưa ra được một chính sách kinh tế khả dĩ nào để duy trì sự phát triển đới sống của dân chúng? Hoàn tòan sổ tọet. Không phát triển đuợc thì chớ, CS còn trì kéo sự tiến hóa của dân tộc qua chính sách kinh tế tập trung, hệ thống lãnh đạo rất kỳ quặc đầy rẫy tham nhũng; lãnh đạo thiếu khả năng; và thiếu tư cách. Khả năng và tư cách của họ (lãnh đạo CS) đang bị dân chúng sống dưới chế độ CS công khai ngờ vực?

Trung quốc là trong những chế độ CS sớm thay đổi – thật là buồn cười cho các trò hề chính trị - Đổi từ chính sách kinh tế chỉ huy cứng ngắc của CS đến kinh tế thị trường (nên biết chỉ tư bản mới có thị trường; CS làm gì có thị trường!) Thay đổi đầu tiên của CS Trung quốc là công nhận quyền sở hữu của dân (tư sản – cũng lại là 1 yếu tố căn bản của tư bản). Danh từ “tư sản” trước đây đứng hàng đầu trong danh sách “phản động” dưới chế độ CS. Thực tế đã dần dần sáng tỏ là CS sẽ bị dẹp tiệm hoặc bởi ý dân (như đã thấy ít nhất 1 lần thử lửa dân chủ ở Thiên An môn) hoặc dần dà phải tự tan rã…

Tư bản (quyền tự do kinh doanh và quyền tự do chính trị) không hẳn là lời giải tuyệt đối (như các thành phần bảo thủ / cực đoan hữu khuynh vẩn giải thích) cho các trật tự và an sinh của đời sống. Các biến chuyển suy thoái, sa lầy kinh tế gần đây cho thấy sự can thiệp của chính phủ (vào các sinh họat kinh tế) đôi khi rất cần thiết để cứu vãn thị trường.

Nhìn chung, chính quyền XHCN cũng giống như ban quản trị của 1 công ty sắp phá sản. Quốc gia (công ty) bị phá sản vì quản trị (lãnh đạo) tồi chứ không nhất thiết chỉ vì vấn đề ý thức hệ trật hướng!

Sự sụp đổ của CS không chỉ vì kinh tế tồi tệ (là một đặc sản tự nhiên) của XHCN; nhưng vấn đề nhân quyền và sự tàn bạo mới làm cho CS sớm mai một. CS kêu gọi giới công nông (công nhân nhà máy và bần cố nông vô sản) dùng võ lực để lật đổ tư bản. Điển hình thấy từ Liên sô, dân nghèo đã hy sinh xương máu để lật đổ Nga hòang và giai cấp tiểu tư sản… Ngay sau đó, đám cầm đầu cách mạng “vô sản” tự biến họ ngay tức thì thành “tiểu tư sản:” làm chủ tất cả các của cải đã chiếm đọat được. Dân nghèo chỉ được dùng và bị bỏ rơi sau khi cách mạng không cần đến họ nữa! Đám “đồng chí lãnh đạo” giả nhân giả nghĩa trở thành các “ông chủ mới” của giai cấp công nông vô sản. Đám người bịp bợm này kết hợp với nhau thành “Đảng CS” để bảo vệ quyền lợi “chủ nhân ông” của họ. Chỉ có đảng viên mới có cơ hội ăn trên ngồi trốc. Dân đen vẫn hòan dân đen, vẫn nghèo và vẫn tuyệt vọng. Chủ nghĩa CS đã sỉ nhục sự thông minh của nhân lọai.

Một số câu hỏi đã có sẵn câu trả lời:

- Tại sao CS phải chủ trương bạo động, khủng bố và gây sợ hãi? Bởi vì người hiểu biết một chút không ngửi được cái biện chứng duy vật và lý lẽ một chiều của họ.

- Tại sao dân chúng có thể theo một đám thổ phỉ CS thất học để hủy họai truyền thống văn hóa của dân tộc, giết các người có công gầy dựng đất nước cho mục đích của tập đòan CS? Bởi vì đám đa số dân nghèo bị CS tuyên truyền gạt gẫm là CS sẽ dẫn họ đi đến thiên đường (bánh vẽ) CS - CS sẽ lấy của cải của người giầu chia đều cho người nghèo (!)

- Có phải Bộ Chính Trị Trung Ương của đảng CS là do dân chúng lập ra hay không? Bộ chính trị trung ương CS đâu có phải là chỗ đầu phiếu phổ thông. Bộ chính trị trung ương CS đâu có phải là chỗ dành cho bất cứ ai có tài lãnh đạo muốn vào cũng được. Thực tế đã rõ như ban ngày.

- Tại sao lãnh tụ CS cứ ở mãi vị trí lãnh đạo và rồi cha truyền con nối như thời phong kiến? Có phải họ muốn bảo thế giới là chỉ có họ (và con cháu họ) là những người duy nhất có đủ tài và trí để cai tri dân (!)

- Tại sao CS luôn luôn sợ các phong trào dân chủ đòi quyền chính trị; đặc biệt là tự do báo chí, ngôn luận, bầu cử, di chuyển và trọng nhân phẩm? Có phải CS cho là dân còn mông muội không hiểu ý nghĩa của tự do là gì? Công an (không phải dân!) mới là người mà CS tin cậy. CS mà không có công an thì cũng như thịt chó mà thiếu mắm tôm.

Biết bao nhiêu câu hỏi đã có câu trả lời rồi mà CS vẫn bám trụ chỉ vì quỵền lợi kiếm được quá dễ dàng, không cần tốn sức lao động và mồ hôi.

Dân đen (vì quá đói khổ) đã dễ quên cái tẩy của CS – chỉ có nhà nước mới có khả năng bảo vệ và quyết định tương lai của dân chúng. CS chỉ có thể tồn tại dưới một chế độ tòan trị, độc đảng chơi ngang không kể gì luật pháp. Trong khi trong chế độ dân chủ, nhà nước không “trị” mà chỉ đóng vai trò hướng dẫn và làm trọng tài trong sân chơi chính trị mà thôi…

CS với bất cứ tên gọi “ít-ít” gì (Bôn-sơ-vít, Mác-xít, Lê- nin-nít, Sì-ta-lin-nít, Mao-ít, Trốt-kít, dốt-đít……) đề là giống y như nhau ở đặc tính khát máu sát nhân (tòan là giết người đồng chủng mới căm!) một cách vô lương tâm dưới nhiều cách khác nhau: giết chết ngay lập tức (qua thanh trừng, cắt tiết, xử tử, ám sát, giết tập thể…); giết chết từ từ (qua trại cải tạo, cưỡng bách lao động, cưỡng bách di dân – đi “vùng kinh tế mới”…) Theo các tài liệu quốc tế ghi chép lại thì CS đã giết đến gần 110 triệu (gấp gần 200 lần số dân vô tội bị Hitler tiêu diệt trong Thế chiến thứ II). Đứng đầu danh sách sát nhân này là Lenin và Stalin của Liên sô (giết khỏang 43 triệu); thứ nhì là Mao trạch đông của Trung Cộng (giết khỏang 30 triệu), sau đó là Pol Pot của Cao miên, HCM của Viêt Nam, Tito của Nam tư, Kim nhật thành của Bắc hàn…. Đó là chưa kế gần 50 triệu người chết một cách gián tiếp vì đói và bệnh tật dưới chế độ cai trị kỳ quặc của CS. Trong lịch sử nhân lọai chưa có một chiến tranh lớn nào, chưa có một chính thể tàn bạo nào, chưa có ý thức hệ quái đản nào mà phải giết nhiều người (đồng chủng) như vậy… TT Reagan của Hoa Kỳ đã có lần gọi Liên sô (và CS nói chung) là “Evil Empire” cũng không có gì là quá đáng. Ngày nay CS vẫn là “evil” nhưng ít nhất CS Liên sô đã ta rã và chỉ còn trong sử liệu mà thôi.

Tư bản là một hệ thống kinh tế mà mọi người dân có cơ hội vươn lên bằng sự cố gắng của chính mình (chứ không phải vì lý lịch). TT Clinton và TT Obama là những thí dụ điển hình. Hoa kỳ là nơi mà dân nghèo khố rách áo ôm, không một xu dính túi từ tứ xứ đến (Âu châu, Á châu, Phi châu…) đã trở thành giầu có sung túc nhờ nỗ lực làm việc của chính họ chứ không phải vì phép lạ; hay vì chính phủ Mỹ đã bảo họ phải làm cái gì để chính phủ phát cho họ miếng ăn sống qua ngày. Công ty Microsoft đã tạo ra biết bao nhiêu là tỷ phú mà họ là những người có tài sáng tạo, có khả năng làm ra và bán chương trình cho máy vi tính; chứ không phải vì họ có bố mẹ giầu có hay là đảng viên của đảng chính trị cầm quyền…


Dưới chế độ CS, đảng viên và cán bộ nắm tất cả quyền lực và cơ hội kinh tế. Hy vọng duy nhất cho người dân dưới chế độ CS được vươn lên khỏi kiếp nghèo khó là trở thành một đảng viên CS!!! Sự thăng tiến xã hội cho con người không phải vì sản xuất giỏi, vì tài giỏi; mà vì nhận được nhiều tiền hối lộ, là vì đã nắm chức vụ cao…

Cái khôi hài nhất của chế độ CS là đảng viên và cán bộ mỗi ngày mỗi giầu có hơn; nhưng họ đổ tất cả các lỗi lầm, những thất bại kinh tế, những tệ đoan xã hội cho những”thế lực thù địch” (tưởng tượng) đã gây ra; hoặc “tàn dư” (tưởng tượng) của tư bản để lại!!!…

Chưa có một nước CS chân chính nào thành công trong việc tạo ra một nền kinh tế thịnh vượng mà mọi tầng lớp dân chúng được huởng. CS luôn luôn cần một bộ máy tuyên truyền nói láo thật qui mô và hàng trăm tờ “báo lố” (nói lái) và một chính phủ độc tài sắt máu để tồn tại. Sự kiên nhẫn, sự rộng lượng tha thứ của dân chúng đã sắp đi đến cuối con đường. Người dân sống dưới chế độ CS bây giở cũng y như những con cọp bị ngược đãi và bị cưỡi đã hơi lâu rồi. Những tên “nài” CS cưỡi cọp có lẽ sẽ phải trả một giá rất đắt như bài học của Sô-sét-cu (Trùm CS Nicolae Ceausescu, Chủ tịch nhà nước của Romania từ năm 1965, bị dân chúng nổi lên bắt treo cổ năm 1989). Các trùm CSVN không khéo rồi cũng chung số phận với sô-sét-cu thôi. Chờ xem.

Trần Văn Giang







Lồn phải” nổi giận


Từ bao nhiêu năm qua, Lê Khả Phiêu, cựu tổng bí thư của đảng CSVN, không ngừng hô to khẩu hiệu chống tham nhũng tới cùng. Thế nhưng, tư gia của Lê Khả Phiêu lại là một biệt thự vô cùng nguy nga tráng lệ. Ngội biệt thư đắt tiền kia chất chứa hai đặc điểm. Một là phòng nào trong nhà của Lê Khả Phiêu cũng chểm chệ tượng đá hoặc hình vẽ chân dung của Lê Khả Phiêu. Quả thực, Lê Khả Phiêu đang thờ Lê Khả Phiêu. Hai là, một trống đồng Đông Sơn , hiên ngang nằm giữa phòng khách. Nó là loại trống cỗ, thuộc hàng báu vật của quốc gia. Trống đồng Đông Sơn đã được Lê Khả Phiêu giải phóng ra khỏi bảo tàng viện quốc gia để nhập vào gia tài riêng của Lê Khả Phiêu. Tin tức về tư gia của Lê Khả Phiêu là loại tin tức CSVN cần bưng bít.

Nếu Lê Khả Phiêu đúc tượng để tự thờ thì Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng CSVN lại tự thờ bằng cách cho tay chân xây dựng cả một nhà thờ dòng họ Nguyễn Tấn trên đường Nguyễn Trung Trực, thị xã Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Nhà thờ “Ba Dũng” vừa khánh thành đầu tháng 12/2008. Nhà thờ này xây cất trong hai năm, tri giá 40 tỉ đồng Việt Nam.

Nó nguy nga hơn đền thờ Anh Hùng Nguyễn Trung Trực nhiều lần. Nhà thờ Nguyễn Tấn Dũng chỉ là một phần rất nhỏ trong khối tài sản khổng lồ của Nguyễn Tấn Dũng. Phải chăng tại Việt Nam, quan chức CSVN càng chống tham nhũng, càng giàu to? CSVN cho rằng: Câu hỏi vừa nêu hiển nhiên là câu hỏi vi phạm bí mật của quốc gia.

Tin về tư gia của Lê Khả Phiêu và về nhà thờ họ của Nguyễn Tấn Dũng là nhưng tin tức cần bưng bít. Đối với tin không thể bưng bít CSVN quyết tâm nói trái với sự thực hoặc bóp méo sự thực. Ngày 02/01/2009 trên ViệtNamNet, Vũ Dũng, thứ trưởng ngoại giao của CSVN không ngần ngại xác định: “Theo lịch sử, thác Bản Giốc và ải Nam Quan là của Trung Quốc”. Câu nói của Vũ Dũng vừa xuyên tạc lịch sử, vừa để lộ tội ác mãi quốc cầu vinh của đảng CSVN.

Lê Khả Phiêu, Nguyễn Tấn Dũng, Vũ Dũng chỉ là ba trong vô số trường hợp tương tự biểu tỏ rằng: chế độ độc tài Hà Nội tồn tại nhờ vào hàng loạt tội ác truyền thông: bưng bít tin tức, xuyên tạc tin tức, nhắm mắt thần thánh hóa lãnh tụ, kể cả lãnh tụ mang nguyên một núi tội phạm tình dục kiểu Hồ Chí Minh. Muốn cho những tội ác truyền thông kia thực sự lòe bịp được xã hội, CSVN phải huy động toàn bộ hệ thống truyền thông quốc doanh trên dưới 700 cơ quan để cùng nhau nói dối, cùng nhau vo tròn bóp méo sự thật. Truyền thông theo kiểu cờ gian bạc lận kia được ông Lê Doãn Hợp bộ trưởng bộ truyền thông CSVN long trọng gọi là truyền thông di chuyển bên lồon phải. Không chấp nhận lồon phải tức là phạm pháp, tức là chấp nhận gông cùm.

Làm người ai cũng có lương tâm. Làm người ai cũng có lòng tự trọng. Lương tâm và lòng tự trong đã khiến con người cảm thấy xấu hổ khi phải sống cuộc đời gian manh trên lồn phải của Lê Doãn Hợp. Tình cảm xấu hổ vừa nêu lâu ngày biến thái thành hành động nổi giận. Sau đây là một tình huống nổi giân vô cùng đáng quan tâm của lồn phải:

Ngày 29/01/2009, trên báo Người Việt, tác giả Phan Việt Đăng đã viết một bài phóng sự rất hấp dẫn. Tác giả Phan Việt Đăng cho biết: nhân dịp Tết Nguyên Đán 2009, tổng cục Du lịch thuộc bộ Văn Hóa-Thể Thao-Du Lịch của CSVN đã trình làng một giai phẩm gọi là giai phẩm Xuân Du Lich. Báo Du Lịch là thành viên chính thức của lồn phải. Người phụ trách xuất bản là Phó Tổng Biên Tập Nguyễn Trung Dân và Tổng Thư Ký Trần Văn Tiến. Điều đặc biệt là tờ Du Lịch đã chiêu tập những cây bút có tên trong sổ đen của CSVN : Bùi Minh Quốc, Nguyên Ngọc, Nguyễn Quang A,… Đặc biệt hơn nữa Giai Phẩm Xuân Du Lịch, thay vì tập trung vào nội dung vui xuân như mọi báo xuân quốc doanh ở trong nước, đã bất ngờ nêu bật ý chí chống “thù trong, giặc ngoài”. Đây là loại đề tài tối ư khắc kỵ đối với đảng CSVN và đối với đoàn quân di chuyển một chiều trên lồn phải. Vì vậy, sự xuất hiện của Giai Phẩm Xuân Du Lịch cộng với thái độ tiếp đón nồng nhiệt của quần chúng độc giả rõ ràng là một nổi giận ly kỳ của lồn phải. Ly kỳ bởi lẽ một thành viên của lề phải lại nổi giận ngay trên lồề phải, chống lại ông chủ của lồn phải. Ly kỳ còn bởi lẽ: Chế độ Hà Nội có lẽ do mãi mê tham nhũng đã không tiên liệu được cuộc nổi loạn truyền thông do Giai Phẩm Xuân Du Lịch phát động. Nội dung chống thù trong giặc ngoài nằm rãi rác trên nhiều bài viết khác nhau trong Xuân Du Lịch. Bài viết này xin chọn ra hai sáng tác phẩm tiêu biểu để làm trọng tâm cho việc phân tích và đánh giá ý chí chống thù trong giặc ngoài:

1. Chống giặc ngoài:

Lịch sử nghìn đời của Việt Nam đã ghi đậm chân lý rằng Trung Quốc là kẻ thù xâm lược truyền kiếp của Việt Nam. Ngày nay tham vọng xâm lược kia càng lúc càng trở nên gay gắt và tinh vi. Xâm lược tinh vi tức là vừa đánh vừa xoa. Trung Quốc xoa CSVN bằng cách luôn miệng đề cao ngoại giao 16 chữ vàng, bằng cách mua chuộc giới lãnh đạo CSVN thông qua những quyền lợi kinh tế tài chánh, thông qua mỹ nhân kế và những cam kết bảo vệ quyền thống tri của CSVN trên đất nước Việt Nam. Trung Quốc đánh Việt Nam bằng cách cướp đất, cướp biển, sát hại ngư dân…CSVN chỉ biết nhắm mắt hưởng những gì Trung Quốc ban phát và tảng lờ đi những gì Trung Quốc đã gây nguy hại cho tổ quốc Việt Nam. Giai Phẩm Xuân Du Lịch đã mang tác phẩm “Hận Nam Quan” của nhà thơ Hoàng Cầm vào báo Xuân vừa như một phản kháng gay gắt đối với tội ác phản quốc của CSVN, vừa như lời cảnh tỉnh rằng Trung Quốc không bao giờ từ bỏ giả tâm xâm lăng Việt Nam và rằng nghĩa vụ đối với tổ quốc đòi hỏi mọi người Việt Nam phải giữ vửng quyết tâm chống bành trướng Bắc Triều. Lời giả biệt của Nguyễn Phi Khanh nói với Nguyễn Trãi chính là lời hiệu triệu của Tổ Tiên Việt Nam gửi cho muôn dân Lạc Hồng:

“Về ngay đi, rồi chí nguyện công thành,
Nghĩ đến Cha, một phương trời ảm đạm
Chỉ nghiến răng, vung kiếm chém quân thù
Trãi, Con ơi, tương lai đầy sáng lạn!”
(Hận Nam Quan – Hoàng Cầm)

2. Chống thù trong

Thù trong là những kẻ tiếp tay với giặc ngoài. CSVN tiếp tay với Trung Quốc bằng cách đánh đập, bắt bớ giam cầm những người Việt yêu nước biểu tình chống Trung Quốc vào cuối năm 2007. Giai Phẩm Xuân Du Lịch đã trân trọng vinh danh những nam, nữ anh hùng chống Tàu dưới hình thức đăng tải bài viết “Tản Mạn Cho Đảo Xa” của tác giả Trung Bảo. Tính chất độc đáo của bài viết này nằm ở chỗ thay vì diễn tả lòng yêu nước, yêu đồng bào chống Trung Quốc bằng ngôn ngữ bình thường, Trung Bảo đã diễn tả thái độ trang trọng của Trung Bảo khi tác giả nhặt được tờ truyền đơn chống Tàu do một đồng bào Việt Nam nào đó bỏ lại trên lề đường đối diện với lãnh sự quán Trung Quốc tại Saigon. Trung Bảo Viết:

“Một năm sau, tờ giấy khổ A4 với dòng chữ vi tính: “Hoàng Sa-Trường Sa thân yêu là của Việt Nam” cùng vài chữ viết tay nguệch ngoạc: “09/12 ngày lịch sử” giờ đây đã ngã màu. Tờ giấy này của một bạn trẻ nào đó, tôi nhặt được trên lề đường Nguyễn Thị Minh Khai, đối diện với lãnh sự quán Trung Quốc trong những ngày đẹp trời cuối năm 2007. Tôi đem nó về dán lên tường nhà mình như một kỷ niệm đẹp. Cái ngày 09/12/2007 có lẽ chẳng bao giờ khiến tôi quên được. Quên sao được cái không khí bừng bừng khí thế. Quên sao được khi tình cờ tôi được đứng lẩn vào cùng những người đã tạo nên những ngày lịch sử.”

Thế nhưng, những đồng bào yêu nước mà Trung Bảo tôn kính lại bị đảng CSVN gọi là “kẻ xấu”. Xấu chỉ vì không cùng với CSVN vòng tay cúi đầu trước Trung Quốc. Chứng Kiến tình huống nghịch lý đến điên đảo kia, Trung Bảo bực dọc lý luận:

“Nếu có “kẻ xấu” nào đó “kích động” người ta đi biểu tình vì yêu nước, ta nên tôn trọng những kẻ xấu này. Ngược lại khi “người tốt” tìm cách ngăn cản sự biểu lộ đầy phẩn uất một cách cách chính đáng của người dân vì chứng kiến đất Mẹ bị xâm phạm thì hẳn những kẻ vẫn mạo xưng “người tốt” này cần phải được xem lại”

Do bi kèm kẹp bởi công an truyền thông Trung Bảo không tiện viết thành bạch văn ý nghĩa của nhóm chữ “cần phải được xem lại”. Xem lại ở đây là sự xác định rằng quả thực đảng viên CSVN là những người tốt, nhưng chỉ tốt đối với Trung Quốc. Muốn được Trung Quốc chấm điểm là người tốt, đảng viên CSVN cần hội đủ hai điều kiện: Một là ngoài việc tham ô nhũng lạm, đương sự không bận tâm tới bất kỳ công việc nào khác. Hai là các vấn đề quốc nội, quốc tế của Việt Nam, đặc biệt vấn đề bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải phải tuyệt đối hành động đúng theo mệnh lệnh của Trung Quốc. Mỗi quan chức CSVN chỉ là một quan thái thú, không hơn, không kém.

Suy nghĩ về sự việc “Hận Nam Quan” của Hoàng Cầm và “Tản Mạn Cho Đảo Xa” của Trung Bảo xuất hiện trên Giai Phẩm Xuân Du Lịch, người đọc nhận ra ngay rằng: Hình thái nổi giận của Xuân Du Lịch tuy có phần bình tĩnh nhưng vô cùng sâu sắc và dứt khoát. Bài viết này xin được kết thúc bằng hai phát biểu dành cho Xuân Du Lịch và cho chế độ Hà Nội.

Thứ nhất: Lời tri ân kính gửi đến Nhóm Chủ Biên Xuân Du Lịch.

Hơn ai hết Quí Vị là những người thừa biết những hậu quả khốc liệt mà Quí Vị phải hứng chịu sau khi Giai Phẩm Xuân Du Lịch ra đời. Biết vậy nhưng vẫn hành động. Quí vị là những người đã bình tĩnh tìm đến cái chết để cho Tổ Quốc được trường tồn. Phát âm hai chữ yêu nước, không khó. Dùng chính xương máu của mình để diễn tả lòng yêu nước mới là điều cực kỳ khó khăn. Quí vị thực hiện điều cực kỳ khó khăn kia đơn giản như hơi thở. Quí vị hành động chỉ vì lòng yêu nước, không vì ước muốn trở thành bậc anh hùng. Vì vậy viết lời ca tụng kính gửi đến quí vị chẳng khác nào làm một bài luận văn lạc đề. Tuy nhiên bài viết này vẫn chân thành gửi đến quí vị những lời vinh danh trân trọng nhất. Vinh danh đồng nghĩa với học hành gương sáng. Vinh danh đồng nghĩa với công việc ghi khắc phương danh của quí vị vào tim óc của mỗi người Việt Nam bằng tất cả tấm lòng ngưỡng vọng và mến yêu.

Thứ hai: Nói với đảng CSVN.

Những gì được viết trong phần tri ân Giai Phẩm Xuân Du Lịch là phương cách diễn đạt gián tiếp nhưng mạnh mẽ rằng: tình huống nổi giận của Xuân Du Lịch không hề là một phản ứng bốc đồng, một ngọn lửa rơm. Xuân Du Lịch vừa là hình ảnh của một ly nước đã tràn đầy, vừa là tiếng nói nghiêm khắc của qui luật lịch sử. Qui luật rằng ở đâu có đàn áp ở đó có đấu tranh, và rằng lịch sử loài người đã khẳng định: chưa hề có chế độ độc tài nào nhờ vào gian ác đã trốn thoát được quả đấm phẩn nộ của bạo lực quần chúng. Lịch sử không biết khuyên lơn. Lịch sử chỉ biết đào thải. Đào thái êm ả hay đào thải thảm khốc. Nhân nhịp đầu năm Con Trâu bài viết này cầu chúc cho đảng CSVN một năm mới thân với dân như con trâu thân với bác nông dân. Theo lệnh của bác nông dân con trâu CSVN hãy ngoan ngoản chấp nhận con đường đào thải êm ả của lịch sử./..

Đỗ Thái Nhiên







Cộng Sản Việt Nam và những cuộc đầu độc

Đầu độc theo nghĩa đen là bí mật cho thuốc độc vào đồ ăn, đồ uống, không khí… Nhằm làm tê liệt hoặc giết chết vật chủ với một ý đồ xấu… Đầu độc theo nghĩa bóng là hành vi làm cho nhiễm phải tư tưởng phản nhân, nhiễm phải văn hoá đồi bại, qua đó mà tiêu diệt nhân cách, dần đần tiêu diệt cả thể xác con người, cả nhóm người, thậm chí là cả một dân tộc.

Theo cả hai nghĩa thì hành vi đầu độc luôn là lỗi cố ý, nó luôn được kẻ thủ ác thực hiện cách lén lút bí mật. Phương tiện mà kẻ thủ ác dùng luôn là thứ độc hại, dễ cất dấu, dễ che dấu. Vật chủ bị hại có thể chết ngay, có thể chết từ từ, nhưng vì không nhận ra, nên gần như không có hành động kháng cự. Ngay cả khi lờ mờ nhận ra, hoặc đã nhận ra, thì cũng khó có biện pháp chống đỡ, khó có bằng chứng tố cáo… Kể cả việc bắt được tận tay, thì kẻ thủ ác vẫn có thể biện minh rằng nó vô ý, không biết tính độc hại - Tội sẽ nhẹ hơn nhiều. Vì thế những kẻ tàn ác nhất luôn triệt để sử dụng phương pháp đánh thuốc độc này. Xã hội văn minh thì luôn giành cho nó sự khinh bỉ cũng như việc trừng trị nghiêm khắc… Với điều kiện nạn nhân phải tố cáo trên cơ sở chứng cứ…

1) Vô sản lưu manh rước chủ thuyết cộng sản về đầu độc dân tộc Việt Nam có phải do chọn nhầm chân lý?

Lịch sử Đảng Cộng sản Việt nam được những người cộng sản viết lên từ trước 1930. Nhưng phải đến khi ông Hồ Chí Minh thoán đoạt ngôi vị chủ tịch đảng, lúc đó đảng cộng sản việt nam mới phát tác những gì là tàn độc nhất, vô luân nhất của cái học thuyết ngụy nhân bản và phi lý nhất trong lịch sử nhân loại.

Đến hôm nay, không còn ai nghi ngờ nữa. Tự học thuyết cộng sản với bao nhiêu tài lực, vật lực, “trí lực” cũng không đứng vững. Nó đã sụp đổ ngay trong lòng đảng viên cộng sản. Những kẻ thủ ác, chuyên đi đầu độc cũng nhiễm bệnh, từ thủ phạm chúng tự biến mình thành nạn nhân của chính cái học thuyết mà chúng rước về… Thế là rõ ràng! Chủ thuyết cộng sản là một thứ độc dược giết chết hàng trăm triệu người, làm tàn phế nhân cách hàng trăm triệu kẻ khác…

Khởi đầu – 1945, khi tình hình quốc tế rất rối ren bởi chiến tranh trùm lên chiến tranh. Dân tộc Việt nam trong cảnh nô lệ mấy tầng nô lệ. Phương Tây vừa chiến thắng chủ nghĩa phát xít, nước Việt đau thương lúc đó gần như bị bỏ ngỏ. Lực lượng quốc gia không hề được nâng đỡ bởi bất cứ tài lực gì của thế giới văn minh. Trong khi đó những người cộng sản với chiêu bài người cày có ruộng, cướp của kẻ giầu chia cho người nghèo, lại được hỗ trợ nhân lực, vật lực, tài lực từ quốc tế cộng sản… đã tập hợp được lực lượng. Và không chỉ tập hợp lực lưọng, người cộng sản còn lừa để cưỡng chiếm quần chúng từ tay lực lượng quốc gia, với chiêu bài thành lập mặt trận yêu nước chung, mời thủ lãnh lực lượng quốc gia đưa quần chúng về tham gia, rồi hạ bệ, ám sát thủ lãnh của người quốc gia để cướp lấy quần chúng…

Khởi điểm của việc đưa chủ nghĩa cộng sản về Việt Nam của những kẻ vô sản không liên quan gì đến chân lý… Vì với năng lực cũng như xuất phát điểm của nó, nó không biết và không quan tâm đến chân lý… Mà chỉ đơn thuần là việc chúng sẽ được quốc tế cộng sản lựa chọn đặt lên làm tay sai, làm thừa sai trên mảnh đất Việt Nam thậm chí trong khu vực… Như thế từ những kẻ vô sản, thất học, du thủ du thực bỗng chốc trở thành kẻ có quyền lực…

2) Đầu độc hệ tư tưởng, làm mất lương tâm, liệt nhân cách, liệt kháng, con người nếu không đồng phạm thì cũng không có khả năng chống đối cộng sản:

Phương pháp thủ đoạn nào đã giúp cho người cộng sản có thể chiếm được quần chúng??? Có lẽ một người có kiến thức trung bình cũng có thể trả lời: Đó là những thủ đoạn lừa dối, lật lọng đê hèn cùng với bàn tay nhuốm máu được che dấu trong những bộ mặt giả nhân hơi một tí là có thể rơi nước mắt…

Nhưng nếu chỉ thế thôi thì chưa đủ. Cái nền cho các thủ đoạn đê hèn kia thành công là người cộng sản đã đầu độc tư tưởng của cả một dân tộc. Đầu độc cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Lịch sử đã ghi nhận, nó sẵn sàng đầu độc cả đồng chí của nó trong tù để đổ tiếng ác cho chính quyền đương nhiệm, rồi kích động quần chúng mang xương máu mà đâng hiến cho nó…

Nhưng đau thương nhất là người cộng sản đầu độc cả một dân tộc sinh ra nó bằng cách cam tâm làm nô lệ quốc tế cộng sản, rước cái học thuyết cộng sản vô luân về nô dịch tư duy con dân nước Việt. Một cái học thuyết phá sản ngay từ trong lập luận: Học thuyết này khẳng định mâu thuẫn giữa các mặt đối lập là nguồn gốc và động lực của sự phát triển – Nhưng lại hướng dẫn xây dựng nhà nước độc tài, chỉ duy nhất có đảng cộng sản. Như thế đương nhiên xã hội của họ mất động lực để phát triển. Không phát triển thì làm sao mà tồn tại??? Nó phi lý hiển nhiên như thế, mà Nguyễn Sinh Cung tức Hồ Chí Minh đọc còn chưa hết ý, đã rơi lệ mà nói to lên rằng “Hỡi đồng bào, cái cứu vớt dân tộc chúng ta đây rồi”. Như thế đủ biết năng lực và tư cách của tên việt gian Hồ chí Minh.

Quốc tế cộng sản thì đầu độc nhân loại bằng học thuyết ngụy biện, ngụy chân lý, lấy giả làm thật, phủ nhận mọi giá trị hình thành suốt chiều dài lịch sử nhân loại… Tuyên truyền, làm lây nhiễm trên diện rộng tư tưởng, văn hoá đồi bại của nó, gây đau thương cho biết bao nhiêu quốc gia, dân tộc… Với nền dân chủ giả hiệu, với các giá trị vật chất có được do cưỡng đoạt, do vay mượn gian dối... Tay sai quốc tế cộng sản - cộng sản việt nam đầu độc dân tộc Việt bằng sự tuyên truyền, khoa trương cho cái học thuyết đó, rao giảng về “thiên đường thành trì CNXH” ở Liên Xô, ở đông Âu. Với quần chúng nhân dân nghèo khó, thiếu hiểu biết lúc đó đúng là một thiên đường… Ngủ qua một đêm họ được đeo băng đỏ, cầm súng trường… “Làm chủ” xã hội.

Từ 1945 đến nay, chủ nghĩa cộng sản đã đầu độc dân tộc Việt Nam thế nào??? Cái chủ nghĩa quái đản kia len lỏi trong mọi lĩnh vực. Từ giáo dục, đến Y tế, hay trong các sinh hoạt cá nhân thường ngày... Thậm chí cả trong giáo lý của các tôn giáo. Tôn giáo từ xưa đến nay vẫn là lĩnh vực tâm linh, không có biên giới, trên mọi dân tộc, trên mọi học thuyết chính trị… Nhưng ở Việt Nam khẩu hiệu: đạo pháp, dân tộc, chủ nghĩa xã hội - được sư tay sai cộng sản giăng trước cổng chùa… Hay cộng sản gán vào mồm không ít giáo dân tu sĩ câu cửa miệng: Kính Chúa yêu nước – Trong khi giáo lý Công Giáo dậy phải thờ lậy Chúa; Chỉ có các Thánh, Ông bà Tổ tiên thì mới là kính… Người dân phải nói theo một mô thức do cộng sản đặt ra… Có cả một giai đoạn trước khi mở miệng nói bất cứ điều gì ngưòi ta cũng đều bắt đầu bằng: ơn đảng ơn chính phủ… Trẻ em từ học mẫu giáo được dạy “Ai yêu bác hồ chí minh hơn chúng em nhi đồng”…

Sau 1975 cộng sản đầu độc tư tưởng trên toàn cõi Việt. Những trí thức dưới chế độ VNCH không khỏi kinh ngạc với những gì cộng sản nói ra mồm một cách ngô nghê… Những kẻ thất học, vừa trong rừng sâu đánh về thành phố, được gá lắp dăm câu ba điều trong học thuyết cộng sản, nói tiếng Việt còn chưa sõi, được phong hàm “giáo sư”, sáng trèo lên bục giảng cấp đại học, tối chui vào các lớp bổ túc văn hoá bậc phổ thông để “hoàn thiện kiến thức”… Nhưng chưa hẳn vì cộng sản hết người, mà vì cộng sản chỉ dùng những kẻ như vậy, để đảm bảo “tư tưởng” của nó được sao y bản chính. Để thuốc độc nó reo rắc không bị giảm đi về lượng cũng như về chất, nếu dùng những người có chút hiểu biết còn chút lương tâm…

Hệ thống giáo dục, tuyển dụng nhân sự công quyền của cộng sản không ngần ngại hụych tọe ra rằng: Muốn lọt vào bộ máy nhà nước phải có những văn bằng do cộng sản cấp - Phải “hồng+chuyên”, dù đã có văn bằng ở nước ngoài vẫn phải “chuẩn hoá” lại, để hợp thức hoá hình thức… Thế là trí thức học ở nước ngoài được đưa vào các trường “Đại học” của cộng sản để tẩy não… Không chỉ thế, nó còn làm cho cả xã hội đi học tại chức… Có những người công việc đang đảm nhiệm là tài xế, là bảo vệ, là trông xe đạp xe máy… Cũng đi học tại chức Luật, thậm chí đi học tại chức lý luận chính trị… Cộng sản cũng khéo léo để một vài trường hợp thăng tiến được làm “gương”, làm mồi nhử… Như bộ trưởng nội vụ đương quyền - Trần Anh Tuấn – nguyên là một tay lái xe vô học thức. Khi làm lái xe tại thành uỷ Hà Nội vẫn chưa có nổi tấm bằng tốt nghiệp phổ thông theo tiêu chuẩn cộng sản, sau một hồi gá lắp hàm thụ chuyên tu, tại chức ban đêm… mà lên tới bộ trưởng… Thế là tư tưởng của nhiều thanh niên bị đầu độc bởi “giấc mộng đổi đời” bằng cách cập nhật hệ tư tưởng Mác-Lênin và Hồ chí minh… Họ tự “ăn thuốc độc” mà không hay biết… Tội nghiệp họ, cộng sản dù muốn cũng đâu có nhiều bộ đến thế mà phong bộ trưởng cho hàng triệu thanh niên???

Trong xã hội cộng sản, người ta được rao giảng không cần bất cứ một ý kiến khác biệt nào, mọi thứ đều qui về lãng tụ cộng sản đỉnh cao trí tuệ biểu tượng đạo đức hy sinh cả đời sống gia đình để phục vụ nhân dân… người dân chỉ cần nghe, nói, làm theo những mô thức mà đảng cộng sản sẵn đưa ra… Con người như rơi vào trạng thái bị đánh thuốc, mất tỉnh táo, mất khả năng tư duy độc lập, mất phân tích phán đoán… Mất dần cảm giác, đến mất tri giác, đương nhiên mất khả năng điều khiển chính mình…

Lúc đầu, cộng sản tuyên truyền về một xã hội “Thiên đường” ở đó người ta làm được đến đâu thì làm, nhưng muốn hưởng thụ đến đâu có sức cứ hưởng thụ. Trong chiến tranh cộng sản tuyên truyền về tình đồng chí, về tình giai cấp, về tinh thần quốc tế vô sản, về sự hy sinh vô danh cao cả… Cho một quốc gia sắp tiến đến “Thiên đường” đó. Nhưng khi hoà bình nó lại nói rằng: Chúng ta mới đi được những bước đầu tiên của giai đoạn đầu tiên, trên chặng đường đầu tiên của con đường CNXH là tại vì kẻ thù của chúng ta chống phá – Hãy tiếp tục hy sinh cho công cuộc xây dựng CNXH vì tương lai con em chúng ta… v v và v v … Có hàng triệu người bị “đánh thuốc” bị đầu độc, bị tê liệt cả ý trí lấn lý trí, cho nên những lập luận lừa bịp thô sơ và phi lý đó vẫn không bị công khai phản đối…

Đến tận hôm nay, truyền hình bồi bút cộng sản còn công chiếu cả một thiên phóng sự về một “nhà sư” Khme miền tây nam bộ “tích hợp” giáo lý nhà Phật với tư tưởng Hồ chí minh, để thuyết pháp, dạy tăng… Rồi có cả một vị “sư” Khme mặt còn lông sữa giảng giải cho 85 triệu người dân Việt phải biết ơn “Phật sống” Hồ chí minh… Rõ ràng Việt gian cộng sản không bao giờ từ bỏ ý định đầu độc tư tưỏng, đầu độc công luận…

3) Một xã hội suy đồi, hỗn loạn, người ta thản nhiên đầu độc nhau, người dân thì bất khả kháng cự - quan chức cộng sản thì có ranh giới riêng để bảo vệ:

Hôm nay, cả một xã hội suy đồi và hỗn loạn. Bởi bị đầu độc mà ý thức tê liệt, hành vi bại liệt, nhân tính không còn, con người trở thành manh động, nguy hiểm cho chính mình và toàn xã hội… chỉ vì những câu nói hay những tranh chấp rất vạch vãnh người ta có thể giết nhau… Những người trong chiến tranh được cho là vào sinh ra tử vì nhau… Trong hoà bình lại có thể quay ngoắt 180 độ thành kẻ thù của nhau lập đủ mưu sâu kế độc để hạ nhau vì TIỀN….

Tư bản bất lương nước ngoài vào đầu tư tại Việt Nam sau khi “nộp tô” cho các cá nhân quan chức cộng sản thì mặc sức đầu độc môi trường, gây hại trên diện rộng, đánh thẳng vào sức khoẻ, nòi giống Việt… Ngay cả khi bị bắt quả tang, tư bản nước ngoài vẫn bình chân như vại. Cộng sản sẽ “giải quyết êm xuôi” vì tiền - Vụ Vedan là một minh chứng.

Đồ ăn vốn được mọi quốc gia coi rất trọng, vì nó trực tiếp đánh vào sức khoẻ, tính mạng con người… Thì ở Việt Nam cá, thịt được bảo bằng phân Urea. Bún, bánh phở… được bảo quản bằng phoocmon ướp xác người… Rau hoa quả… được bảo quản bằng các hoá chất mà dư lượng của nó làm con người sinh bệnh nan y… Thuốc chữa bệnh được cấp phép lưu hành theo số tiền về hối lộ chứ không phải tiêu chuẩn khoa học, y lý lâm sàng… Báo chí bồi bút cộng sản mà cũng phải la lên: “Chúng ta đang bị đầu độc”… Nhưng chỉ một hồi là mọi chuyện đâu hoàn đó. Rồi quan chức cộng sản nói cho dân biết những biện pháp rất hợp lý nhưng bất khả dụng: Hãy mua đồ tại những nơi tin tưởng - Phải biết tự bảo vệ mình…

Điều đau đớn nhất là người dân biết, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Quan chức cộng sản thì miễn nhiễm vì chúng có hệ thống cung cấp phân phối riêng, chúng sinh hoạt tại những khu vực an toàn riêng. Bộ máy nhà nước, cơ quan duy nhất có khả năng ngăn chặn được tình trạng này thì được cộng sản dùng vào việc cướp bóc của dân, đán áp bịt miệng mọi tiếng nói trái ý, đối lập…

Đau đớn hơn nữa là chính những người dân cùng cảnh nghèo khó nạn nhân cộng sản, lại không thương nhau, chính họ thản nhiên cho thuốc độc đầu độc đồng loại, đồng bào, đồng cảnh ngộ chỉ vì mấy chục USD… Tại sao như thế? Vì họ đã bị đánh thuốc liệt nhân cách, tư tưởng cộng sản lưu manh và biến thái khôn lường đã ghi đè lên tư duy nhân ái của dân tộc Việt trong tiềm thức họ…

Và đau đớn trên mọi đau đớn là những kẻ thủ ác, khi nhận ra sai lầm, nhận ra tội ác, muốn sám hối nhưng đồng đảng của nó tìm mọi cách ngăn cản. Bản thân những kẻ này cũng hèn hạ không dám đoạn tuyệt với tội lỗi, sám hối thực tâm, để chân lý được sáng tỏ. Mà chúng ăn nói lòng vòng nghe ra có vẻ thống thiết, nhưng cuối cùng người ta nhận được kết luận rằng: Chúng đã làm hết sức mình mà không thể được… Nên chúng vô can. Than ôi ! Người dân thì không nhận ra dã tâm của kẻ “sám hối”. Nhiều trí thức cũng tán tụng sự “sám hối” này của kẻ thủ ác… Dân tộc Việt đau thương, vẫn chưa ra khỏi cơn mê vì bị đánh thuốc độc???

Có ai về nước Việt cho tôi gửi câu này: Bị đầu độc - nếu không tự cứu mình thì chỉ là tự giết mình mà thôi!

Lê Sáng